Friday, 20 July 2018

What doesn't kill you makes you stronger, Everything that kills me makes me feel alive

Anh từng hỏi em rằng bộ phim để co Will chết có đúng không? nhiều người nói rằng như thế là Will quá ích kỷ. Và em trả lời rằng như thế là tốt cho Lousia, nếu Will vẫn còn sống, Lousia không thể toàn tâm toàn ý, thoải mái sống theo ước mơ của cô ấy, cô ấy sẽ không thể bước tự do trên con đường ở Pháp được. 

Số phận thật trớ trêu anh nhỉ? 








Một ngày mưa bão

Mấy ngày nay em luôn muốn viết một cái gì đó về em về cuộc đời và về chúng ta.

Thật buồn làm sao khi nghe tin anh đã lấy vợ, em cũng chỉ là một điểm dừng trong con đường anh đã vạch sẵn để đi. Có em hay không cũng không làm ảnh trật khỏi con đường đó.

Còn Em,  em vẫn đang đi tìm con đường của riêng mình, vẫn mù mờ và vô định quá! Khi mà như thế người ta đi rất chậm, người ta có thể đi lạc và cảm thấy tuyệt vọng khi nhìn xung quanh mọi người đã tiến rất nhanh đến đích. 

Anh đã từng nói anh mong mình có thể sống lâu hơn vì anh biết cuộc đời anh có thể sẽ ngắn hơn rất nhiều người khác. Nhưng ai biết được cơ chứ. Con người đâu biết được ngắn hay dài hả anh? Vì nó vô định nên người ta cũng cứ đi thôi, người ta cứ sống một cách vật vỡ không mục đích, không ý nghĩa, mù mờ đi tìm con đường của riêng mình. Mà sợ sệt, lo lắng, không dám, không cố gắng làm những gì mình muốn như những người như anh. Sống trọn từng giây vì biết thời gian không còn nhiều.

Giống như một người bạn của em. Khi em quen anh, em đã kể với anh về anh ý, anh mất vì ung thư đại tràng khi mới ba mấy tuổi đầu. Em đã thực sự sốc và khóc rất nhiều. Một tuần trời em luôn nghĩ về ảnh. Em không biết lúc đó anh nghĩ thế nào về cuộc đời anh và cuộc đởi ảnh. Em thật vô tâm phải không anh. 

Em cảm thấy mệt mỏi rồi, em thực sự muốn dựa vào ai đó, em thực sự muốn tìm một người hiểu biết như anh, người có thể tư vấn, chỉ dẫn em đi tiếp con đường này.